Cuộc trò chuyện mỗi ngày giữa bà Nguyễn Thị Xuân (65 tuổi,ườidìnuôicháubệnhdownTắmrửađánhrăngchoănhơnnămtrờghế bệt tựa lưng ở P.Bình Trưng Đông, TP.Thủ Đức, TP.HCM) cùng người cháu 32 tuổi chỉ xoay quanh muốn ăn gì hay muốn ngủ chưa.
32 tuổi nhưng cháu của bà Xuân chỉ biết những câu chuyện đơn giản, biết đòi ăn khi đói bụng bởi từ khi sinh ra, anh đã sống với hội chứng down. Anh là con trai thứ 2 trong gia đình có 3 anh em. Từ nhỏ, anh không sống với cha mẹ mà sống với dì ruột là bà Xuân và được dì nuôi dưỡng, chăm sóc suốt hàng chục năm qua.
Trước đây, bà Xuân là người dân Thủ Thiêm (quận 2 cũ), sau khi di dời được cấp cho một căn nhà ở chung cư Mười Mẫu (ở TP.Thủ Đức). Kể từ đó, bà và đứa cháu kém may mắn cùng 3 người em trai của bà cùng ở đó. Họ đều không lập gia đình, ba người cậu đi làm phụ chị nuôi cháu bệnh tật.
Nhìn cháu, bà Xuân chưa bao giờ ân hận với quyết định nhận nuôi cháu năm xưa. Bà luôn lấy tình thương dành cho người cháu tội nghiệp làm động lực, dì cháu cứ thủ thỉ với nhau để nhà cửa luôn tràn ngập tiếng cười.